GIAI THOẠI VỀ VUA ĐINH TIÊN HOÀNG - ĐINH BỘ LĨNH
(tài liệu chỉ mang tính chất tham khảo)
Vua Đinh Tiên Hoàng vốn họ Đinh, tên Bộ Lĩnh (丁部領). Đinh
Bộ Lĩnh sinh vào ngày Rằm tháng Hai, năm Giáp Thân (tức 22 tháng 3 năm 924) ở
thôn Kim Lư, làng Đại Hữu, châu Đại Hoàng (nay thuộc xã Gia Phương, Gia Viễn,
Ninh Bình). Cha của ông là Đinh Công Trứ, nha tướng của Dương Đình Nghệ, giữ chức
thứ sử Hoan Châu, sau theo về với Ngô Vương, vẫn được giữ chức cũ, rồi mất.
Sau khi cha mất, Bộ Lĩnh theo mẹ về quê ngoại (Gia Thủy, Nho
Quan) vào ở cạnh đền sơn thần trong động. Cả một thời gian dài mò cua bắt ốc
giúp mẹ, cậu bé Đinh Bộ Lĩnh đã phải đến ở nhờ người chú là Đinh Thúc Dự tại
sách Bông. Chú giao cho đi chăn trâu, cắt cỏ, do đó mà chơi thân với lũ trẻ
trong làng. Cậu bé láu lỉnh thông minh đã bày ra nhiều trò chơi khá độc đáo.
Lúc bấy giờ bốn phương loạn lạc, các ông thổ hào ở các vùng
đều mong mở mang cơ nghiệp, tranh bá đồ vương, nên chuyên dùng gươm giáo để đọ
sức nhau, đem quân đi gây chiến nơi này nơi khác. Các cảnh tượng ấy đập vào mắt
cậu bé, làm cho cậu nhiều lần ước mơ một cuộc tranh đua! Cậu tưởng tượng một
ngày kia, mình cũng có thể uy nghi trên ngựa, múa gươm, trổ tài với thiên hạ.
Chưa đến ngày đó, thì ngay bây giờ sao ta lại không thử diễn tập trong hoàn cảnh
đồng cỏ mênh mông, núi rừng bát ngát này. Nghĩ vậy nên cậu gọi tất cả bọn trẻ lại
bắt bọn chúng bắt chéo tay làm kiệu cho cậu ngồi lên, rước đi quanh cánh đồng.
Đám rước rầm rộ như vậy, nhưng không có cờ quạt thì chưa uy nghi, cậu nghĩ ra
sáng kiến, cho bọn trẻ bẻ những cây hoa lau, cầm cao lên, hộ tống xung quanh
cái kiệu tay của mình. Sau đám cờ lau, kiệu người ấy là hàng chục, hàng trăm những
chiến binh tí hon, nối đuôi nhau, hò hét, hoan hô thật là náo nhiệt.
Có hôm cậu kéo cả đoàn sang các thôn bên cạnh, khiêu khích
cho lũ trẻ bên ấy kéo ra, tha hồ vật, đấm, xô đẩy nhau. Cứ thấy nhóm của mình
núng thế, là cậu bé ngồi trên kiệu lại nhảy ngay xuống, xông đến những chú lực
lưỡng nhất, thách nhau vài keo vật. Bọn trẻ các thôn, dù sức vóc đến đâu trước
những miếng vật tài tình, điêu luyện của Đinh Bộ Lĩnh cũng đều phải đầu hàng.
Thế là đám quân cờ lau bé bỏng này mỗi ngày một đông đảo thêm lên. Dân chúng
trong vùng, nhất là các cụ phụ lão, nhìn những cảnh ấy, đều khâm phục cậu bé,
và tin rằng chắc chắn sau này cậu sẽ có một sự nghiệp phi thường.
Đang đà phấn khởi hân hoan, cậu bé hứng chí nghĩ ra việc
khao quân đánh chén. Phải cho quân sĩ ăn ngon, chúng mới thêm gắn bó với mình.
Chẳng cần suy nghĩ sâu xa gì, cậu bé cho đoàn quân vật ngay con trâu mộng của
ông chú mình ra làm thịt. Bọn trẻ được một bữa khao quân khoái chí, càng thêm
yêu quý "vị lãnh tụ tí hon" của mìnhăn sạch thịt trâu, lòng trâu, giữ
lấy sừng trâu để làm đồ đựng rượu, phơi da trâu để dự định làm chiếc trống đại
sau này. Mọi việc được sắp đặt đầy đủ trên bãi cỏ ngoài đồng, ngay chân núi,
không cho ai biết.
Ngay chiều hôm ấy về nhà, ông chú hỏi trâu đâu, cậu bé liến
láu chối là trâu đi lạc vào hang, không sao gọi ra được. Ông chú bắt cậu bé phải
dắt ra tận nơi xem xét. Đến một chỗ khe núi, Đinh Bộ Lĩnh đã cho cắm sẵn đuôi
vào lỗ hở, lên gọi toáng lên:
- Chú ơi! Trâu vào hang rồi, mà cửa hang nó khép lại hay sao
ấy.
Ông chú thấy vô lý, hùng hổ chạy lại rút ra được cái đuôi, mới
biết rõ là bị thằng cháu lừa. Ông vác dao đuổi thằng bé. Nó ba chân bốn cẳng chạy
ra phía bờ,sông, ông chú càng bực mình càng đuổi gấp. Hoảng quá, cậu bé nhảy đại
xuống nước mất tăm. Nước sông tung toé, cao đến hơn đầu người, đúng vào lúc nắng
quái chiều hôm chiếu vào thành một chùm hào quang óng ánh, rực rỡ. Ông chú nhìn
ra có cảm giác như có một cái đầu rồng chúc xuống để cõng thằng bé lên cao. Ông
chú bất giác tưởng như có rồng vàng hạ xuống đón cháu, vội vàng quì xuống nhắm
nghiền mắt lại. Khi mở mắt ra thì mặt sông trở lại bằng phẳng, nắng cũng vừa
tàn còn đứa cháu của ông thì chẳng thấy quay lên. Ông đành cắm con dao xuống đất,
ngồi chờ, vừa chờ vừa lo ngại...
Bọn trẻ em chăn trâu đồn đại thêm thắt vào việc này. Chúng đồn
rầm lên là Đinh Bộ Lĩnh đã được rồng vàng hạ xuống đưa đi một nơi xa. Chỗ ông
chú cắm dao được gọi là núi cắm gươm, còn dáng điệu ông chú gục đầu thì họ cho
đó là "Chú lạy cháu”. Nhưng câu chuyện Đinh Bộ Lĩnh đi xa, thì đúng. Ngay
lúc ấy, cậu bé lặn một hơi sang bờ bên kia, theo đường chéo góc cho ông chú
không nhìn thấy, rồi tìm đường khác quay về làng, lén đến mấy người bạn thân,
bí mật rủ nhau đi, không để một ai dò ra tung tích. Tự tin vào sức khoẻ của
mình, ba cậu tìm đến những vị tướng hùng cứ nơi, xin vào hầu hạ.
Cuối cùng các cậu sang mãi bên vùng Bố Hải Khẩu (nay thuộc tỉnh
Thái Bình) xin gia nhập làm bộ hạ của Trần Lãm, tức là Trần Minh Công. Càng lớn,
Đinh Bộ Lĩnh càng tỏ ra là một chàng trai khôi ngô tuấn tú và rất thông minh.
Trong những lần Trần Lãm và các tướng tá bàn bạc việc binh, Bộ Lĩnh đứng canh
gác hầu hạ, biết cách nghe lỏm nhiều mưu mẹo hành binh, dần dần các binh thư,
binh pháp ông đều thông thạo. Đinh Bộ Lĩnh làm quen với nhiều bạn bè, ai có khả
năng gì là cố gắng học hỏi, từ những chuyện trận mạc cho đến những việc điều
hành chính sự, chăm sóc lương dân. Mọi người đều quí mến và tôn phục ông. Đinh
Bộ Lĩnh được Trần Minh Công tin tưởng, cho kết duyên với cô con gái độc nhất của
ông là cô Trần Nương một người có học thức, đã giúp ông hiểu biết thêm ít nhiều
chữ nghĩa, sách vở. Đinh Bộ Lĩnh là người đã bày ra kế sách để diệt được Lý
Lãng Công ở Siêu Loại, và thu phục được Phạm Phòng Át ở Đằng Châu. Minh Công chết,
giao lại toàn quyền cho con rể.
Đinh Bộ Lĩnh trở thành một sứ quân cầm đầu vùng Bố Hải, rồi
dần dần phát huy thế lực, dẹp được cả các sứ quân còn lại. Ngô Xương Xí ở Bình
Kiều, Ngô Nhật Khánh ở Đường Lâm, Kiều Tam Chế ở Phong Châu, Nguyễn Thái Bình ở
Nguyễn Gia Loan, Đỗ Cảnh Thạc ở Đỗ Động Quang, Nguyễn Thủ Tiệp ở Tiên Du, Lữ Tá
Đường ở Tế Giang, Nguyễn Hữu Công ở Tây Phù Liệt, Kiều Lệnh Công ở Hồi Hồ, v.v...
đều lần lượt phải quy phục. Ra quân là chiến thắng, đi đến đâu là nơi ấy được dẹp
yên. Quân sĩ và dân chúng đều phải suy tôn ông là Vạn Thắng Vương. Và đến bây
giờ, thì tất cả đều đồng lòng, tôn ông lên ngôi Hoàng đế.
Comments
Post a Comment